kinh dị

[Họa phố] Phiên ngoại (02)

* * *

# Bức ký họa thứ tư

Đây là một trang trong tập tranh vẽ của một đứa bé nào đó, phần rìa mép được dùng bút sáp tô đầy màu cam màu đỏ, chắc có lẽ là muốn diễn tả cảnh tượng bị bao phủ bởi thật nhiều thật nhiều cây phong đỏ cùng cây hoàng lư, ở giữa là một cái nhà được vẽ bằng mấy nét thô sơ đơn giản, giống như có thể xuyên tường nhìn thấy những người đang nghỉ ngơi bên trong, trong đó có hai người đang ở góc phòng đánh cờ, có hai người ở một góc khác đọc sách, lại có ba người bu quanh máy tính không biết đang nhìn cái gì, cùng một đám người khác đang ngồi cạnh nhau ăn uống tán gẫu, ở bên ngoài có ba người đang dùng bếp nhỏ nấu cái gì đấy.

Ngôi nhà lợp mái ngói cổ xưa, bên trên có một cái bảng tô vẽ bằng bút sáp màu đen, được viết hai chữ ngây ngô non nớt: Phong Lư.

Đọc tiếp

[Họa phố] Phiên ngoại (01)

* * *

# Bức ký họa thứ nhất

Hình ảnh được vẽ trên một tờ giấy ăn không có hoa văn làm đẹp nhưng chất giấy lại vô cùng dẻo dai, vài đường mực bút bi sơ sài phác họa ra cuộc sống ở một góc đường, nét vẽ đơn giản giống như truyện tranh, nhưng cực kỳ có thần, như tóm được cái biểu tình vội vội vàng vàng của chủ xe bán bánh quẩy, đến cả mấy cái bánh quẩy bị chiên béo tròn béo trục cũng cực kỳ sống động.

Đặc biệt nhất là bóng dáng của một vị khách hàng đang đứng kế bên xe mua đồ, một tay cầm theo bữa sáng, tay còn lại cầm di động quét mã QR để trả tiền, mấy cái nếp nhăn trên quần jogger thoạt nhìn tự nhiên mà tự tại, nhìn giày thể thao cùng chân của người này chẳng hiểu sao lại làm người ta cảm giác người này chắc là kiểu người rất có tế bào vận động, nếu người nọ bước đi trên đường, bộ dáng hẳn là sẽ rất mạnh mẽ hữu lực.

Đọc tiếp

[Họa phố] Sơn Hải (34) : Thôi xán Ngân Hà, nhìn ra Sơn Hải

* * *

Mục Dịch Nhiên nhẹ nhàng đặt Kha Tầm nằm ở trung tâm tế đàn, khẽ hôn lên trán cậu, sau đó cầm mấy chai truyền dịch có chứa máu của mình tùy ý ném xuống mặt đất tế đàn. Chai truyền dịch vỡ tung lớp vỏ ngoài, máu trong bình tựa như có ý thức, lập tức ồ ạt lao nhanh chảy về phía một bên cuối cùng còn lại của tế đàn.

Mục Dịch Nhiên nhẩm tính thời gian.

Đọc tiếp

[Họa phố] Sơn Hải (33) : Không gian Thượng Đế

* * *

Cũng giống như lần đầu tiên Kha Tầm và Mục Dịch Nhiên trải qua sau khi leo lên tế đàn, quá trình xuyên thời không lần này của bọn họ, cũng chỉ trong nháy mắt đã hoàn thành.

Kha Tầm vốn cứ tưởng quá trình ấy sẽ kéo dài một thời gian chứ, nhưng ngay trong giây tiếp theo sau khi cậu bước chân vào đường hầm thời gian, liền thấy được không gian trước mắt có chút quen thuộc, chính là đại sảnh trong bức tranh《Hòa hợp》.

Đọc tiếp

[Họa phố] Sơn Hải (32) : Biện pháp chung cực của Mục Dịch Nhiên

* * *

“Không còn bao nhiêu thời gian nữa, hiện tại chúng ta phải cố gắng trong thời gian ngắn nhất nhanh chóng lấy đi đủ lượng máu trên người ‘Tôi lúc ấy’, cho nên tôi cần một người giúp đỡ, cùng tôi xuyên qua thời không trở về lúc ấy, mà trong những lúc chạy đua với thời gian, tốc độ của tôi với Kha Tầm nhanh hơn mọi người một chút, cho nên hai người chúng tôi thích hợp làm điều này hơn.” Mục Dịch Nhiên nói.

Đọc tiếp

[Họa phố] Sơn Hải (31) : Thời không

* * *

“Thời gian khẩn cấp, chúng ta vừa chuẩn bị vừa nói,” Mục Dịch Nhiên cầm lấy balô trong tay Kha Tầm, chia di động bên trong cho mọi người “Chúng ta hiện tại phải bắt giữ đường hầm thời không trong tế đàn trước.”

“Vì sao nó lại đi theo balô di động này của Kha Tầm? Tôi đoán có lẽ là do di động phát ra sóng điện từ, nơi này tuy rằng không có tín hiệu, nhưng bản thân thiết bị di động sẽ tự động tìm kiếm cũng gửi tín hiệu đến trạm phát, mà cứ mỗi lần tìm kiếm cùng gửi tín hiệu như vậy, đều sẽ sinh ra sóng điện từ.”

Đọc tiếp

[Họa phố] Sơn Hải (30) : Máu

* * *

“Là cái gì?” Kha Tầm hỏi.

“Không thể tả được ——” Ngô Du thậm chí ngồi xổm xuống đất, hai tay chống lên mặt đất tế đàn bị máu tươi ngấm ướt đẫm, cố hết sức nhìn phía dưới “Chỉ có những nơi bị quỷ văn bao trùm mới có thể nhìn thấy, cho nên hiện ra không được hoàn toàn, chỉ có thể thấy được một phần… Nó rất hỗn loạn, tui… tui thật sự không thể tả được nó là cái gì——”

Đọc tiếp

[Họa phố] Sơn Hải (29) : Sâu

* * *

“Chị Sầm…” La Bộ lẫn Ngô Du đều khóc nức nở nhào đến Nhạc Sầm, Cố Thanh Thanh dụi tay lau nước mắt đứng dậy, nhìn về phía mọi người “Chị Sầm nói ‘Sâu, sâu rất dài, mặt của chúng ta’.”

Mọi người kinh ngạc lại hoài nghi nhìn lẫn nhau, trong bức di tiên cuối cùng có nhắc đến, Uyển Ngọc trong trạng thái hấp hối cũng thấy được rất nhiều con sâu dài ngoằng có gương mặt của mình và đồng bạn, không ngờ Nhạc Sầm cũng nhìn thấy những con sâu đó.

Đọc tiếp

[Họa phố] Sơn Hải (28) : Dũng cảm

* * *

“Thế cho nên, chúng ta có thể thử bắt lấy những khe nứt sinh ra do sự hỗn loạn thời không của nơi đây, hoặc cũng có thể nói là đường hầm thời không, sau đó giống như Dịch Nhiên và Kha Tầm vậy, xuyên trở về quá khứ…” Ngữ khí của Chu Hạo văn lúc này không còn kiên định dứt khoát như thường lệ nữa, mà tràn đầy do dự cùng không dám chắc, thậm chí là bi quan.

Bắt lấy đường hầm thời không? Làm sao bắt lấy đây?

Đọc tiếp

[Họa phố] Sơn Hải (27) : Trường

* * *

Gió xoáy cuồng bạo giống như trào dâng cơn thịnh nộ, ngay trong nháy mắt mười ba người nhảy lên tế đàn, nó ngoác ra cái mồm thật to như muốn cắn xé cả trời đất, thân thể ầm ầm xoay cuộn bổ nhào tới, sau đó nuốt chửng cả tế đàn vào trong giữa tâm lốc xoáy.

Cột lốc khổng lồ điên cuồng mà xoáy tung, như muốn vặn người biến thành một cái trụ to lớn có thể thông thẳng lên trời cao, mặt đất bốn phía trong thung lũng tử vong như đều bị nó xới tung lật nhào, mà bên dưới mặt đất, rầm rầm rộ rộ vang lên muôn vàn tiếng rú tựa như có ngàn quân vạn mã đang dâng lên khiến người ta nghe mà thấy trong lòng run sợ.

Đọc tiếp