Day: 17/07/2020

[MM] Chương 30 : Thế giới lớn vô cùng (02)

***

Nếu dựa theo mô-tip tiểu thuyết mà nói, Lâm Mộ là đang đi tìm kẻ thù.

Bản đồ hướng dẫn khá là chuẩn, nằm ở một tiệm KFC gần lối vào khu buôn bán, Lâm Mộ đẩy cửa tiệm đi vào, đảo mắt một cái liền nhìn thấy đầu vàng cùng bự con ngồi ở bên trong.

Về phần vì sao mà Lâm Mộ lập tức nhận ra được bọn họ, này còn phải ngược dòng trở lại lần trước, sau khi Tưởng Thiên Hà gặp chuyện, cảnh sát cung cấp ảnh chụp mấy tên côn đồ. Phía Khôn Kiền cũng mặc kệ cái gì riêng hay không riêng tư, dán cả tờ báo có kèm ảnh chân dung của bọn họ chình ình trên bảng thông báo trường, yêu cầu thầy trò toàn trường chú ý cũng đề phòng.

Đọc tiếp

Advertisement

[Họa phố] Phá thổ (19) : Giấc mơ

* * *

Kha Tầm nằm mơ, một giấc mơ có đôi phần nặng nề…

Trong mơ cậu không ngừng đi, đi mãi, nhưng đi thế nào cũng không ra được rừng trúc xanh biêng biếc kia.

Mục Dịch Nhiên đứng ở phía trước cách đó không xa, nhưng cậu lại đi mãi cũng không đến được nơi đó, muốn kêu tên của đối phương, nhưng thanh âm ra khỏi miệng lại hóa thành luồng gió thổi vào rừng…

Kha Tầm mở to mắt tỉnh lại, đập vào mắt là cái mặt phóng đại của Vệ Đông, Kha Tầm hai tay vùng vẫy như đang kêu cứu “Đừng đảo tròng mắt, làm tao lại nhớ tới chủ của Vượng Phúc…”

Đọc tiếp

[Họa phố] Phá thổ (18) : Lao ra

* * *

Những tờ giấy này rất ít chữ viết, đa số đều là diễn tả bằng tranh vẽ, quả thực không thể không bội phục hai vị này, rất có thiên phú mỹ thuật, chỉ vài nét bút ít ỏi liền phác họa nên hình tượng giống y như đúc, vô cùng đơn giản đã thổi hồn buồn vui hờn giận vào những hình tượng ấy.

Tỷ như hình vẽ một người nam sinh đeo mắt kính, đứng ở trước cửa căn tin, bên cạnh đồng hồ đang chỉ thời gia 11:40, đại khái muốn nói là : Anh chờ em ở cửa căn-tin lúc 11:40.

Hoặc là một bức tranh vẽ hai nữ sinh, một người tóc dài thướt tha, một người tóc ngắn gọn gàng mạnh mẽ, bên cạnh lại liệt ra hai cái lựa chọn A và B, đại khái như đang hỏi : Em để tóc dài đẹp hay là tóc ngắn đẹp? Nhất định phải chọn một cái.

Đọc tiếp

[Họa phố] Phá thổ (17) : Vượng Phúc trả thù

* * *

Cái còi đỏ tự mình huýt lên thành tiếng thổi vang trong bóng đêm, tiếng còi khi thì chói tai, khi thì trầm thấp, lại có lúc như đang khe khẽ thì thầm, lúc như đang hò hét bi thương…

Bất luận âm điệu thế nào, cũng tràn đầy quỷ dị.

Khoảng chừng hơn nửa giờ sau đó, tiếng còi đột nhiên dừng lại.

Yên tĩnh đột ngột bao trùm, giống như trong bóng tối có thứ gì đó chuẩn bị trồi lên, ngược lại càng khiến người ta rợn mình sợ hãi.

Đọc tiếp