Day: 07/07/2020

[MM] Chương 20 : Hiệp hội lao động chuộc tội (02)

***

Lục Nhung thực sự nghĩ không thông Lâm Mộ rốt cuộc là dựa vào đâu mà nói ra lời này, lúc cậu ta giả trang thành Lâm Triều sao lại không nói mấy lời kiểu như “xấu hổ cái gì” như này?

Nhóc lừa đảo giống như còn tự cảm giác bản thân mình lừa phỉnh được người khác. Lục Nhung cũng không tính vạch trần cậu ta, chỉ lúc tán gẫu bóng gió bâng quơ mấy lần, nhưng Lâm Mộ hố này chưa lấp lại bắt đầu đào hố khác, chẳng hiểu sao làm người ta có chút buồn cười, lại có chút đau lòng.

Nước trong hồ bơi chẳng mấy chốc được bơm đầy, giờ tự học chiều cũng vừa lúc chấm dứt, học sinh khối 10 lẫn 11 đều lục tục tan học, dòng người tựa như nước lũ băng qua sân trường.

Lâm Triều nhắn tin WeChat, ý bảo hôm nay kỳ viện có trận thi đấu muộn, sau khi chấm dứt Lâm Yến Lai sẽ đến rước mình, bảo Lâm Mộ tự đi về nhà trước. Lâm Mộ nhìn tin nhắn, nghĩ nghĩ, quay sang hỏi Lục Nhung có muốn đi về chung không.

“Dù sao cũng đều ở Quận Đông mà.” Lâm Mộ lau khô chân, xỏ giày vào, tóc vẫn còn ướt đẫm rỏ nước.

Đọc tiếp

Advertisement

[Họa phố] Tín ngưỡng (18) : Cách của Kha Tầm

* * *

Bóng đen dừng lại rất lâu bên cạnh hai cái lều của đám bọn họ, nhiều lần Kha Tầm nghĩ là nó vói tay vào được rồi, nhưng cuối cùng nó vẫn là không tiến hành động tác tiếp theo.

Kha Tầm không biết nó đang chờ cái gì, hay đúng hơn là nó đang quan sát cái gì. Nó dán mặt sát vào lều trên đỉnh đầu họ, hơi thở dài lâu, không nhanh cũng không chậm, giống như đang toan tính xem rõ kiếp trước kiếp này lẫn tương lai của cả ba kẻ trong lều xong rồi mới làm ra quyết định.

Không biết qua bao lâu, nó rốt cuộc vươn vai đứng dậy, sau đó cất bước rời đi.

Kha Tầm nghe thấy ba Cảnh thấp giọng thê lương nghẹn ngào một câu “Tuệ Hân…”

Đọc tiếp

[Họa phố] Tín ngưỡng (17) : Tôi thích anh

* * *

Ba Cảnh nói xong liền đứng dậy tính lao ra ngoài, Tần Tứ vội vàng dùng sức níu lại “Không kịp rồi, không thể ra ngoài, lều của bọn họ cách rất xa, anh chạy qua không kịp trở lại đâu!”

Ba Cảnh phẫn nộ giãy dụa gầm lên, Kha Tầm nghe thấy đứa bé nằm cạnh mình không kềm được phát ra một tiếng nức nở.

Kha Tầm ngồi dậy “Tôi chạy nhanh hơn, để tôi qua ném đám tế phẩm kia.” Nói xong liền vén mành cửa toan bước ra khỏi lều.

“Không kịp.” Mục Dịch Nhiên vươn người đưa tay giữ chặt cậu.

Đọc tiếp