Day: 05/07/2020

[MM] Chương 18: Làn váy nữ sinh (06)

***

Tranh thủ giờ nghỉ giữa tiết, Lý Tử một mình chạy lên lầu hai.

Khai giảng vừa qua chưa bao lâu, đã có đàn em xinh gái chủ động chạy lên lớp 11 tìm người, đây quả thực là chuyện đáng kinh ngạc, thành ra trên hành lang có rất nhiều người chú ý cũng nhìn chăm chăm Lý Tử.

Lý Tử ngoài mặt vẫn nghiêm túc cũng không nhìn tới nhìn lui, nhưng vẫn không thể giấu được vẻ khẩn trương, cô đứng trù trừ hồi lâu trước cửa lớp chuyên, cuối cùng mới giống như hạ quyết tâm, chặn lại một đàn anh vừa lúc ra khỏi cửa, hỏi thăm “Cho em hỏi anh Lâm Mộ có ở trong lớp không ạ?”

Lúc Lâm Mộ ra ngoài, gần như cả lớp đều ồn ào rú lên, cậu xua xua tay, không thèm quay đầu lại nói một câu “Đừng nhao nhao nữa, anh đấm mấy cưng bây giờ.”

Đọc tiếp

Advertisement

[Họa phố] Tín ngưỡng (14) : Kẻ trọng nghĩa, người trọng tình

* * *

Một tiếng kêu thét đầy sợ hãi đột nhiên vang lên từ phía bên kia lều lớn, gương mặt quái dị của bóng đen khổng lồ trên đầu ngẩng lên, lập tức cất bước mang theo tám cái cánh tay múa máy đầy hưng phấn đi về phía tiếng kêu vang lên.

Tiếng thét sợ hãi trong chốc lát biến thành tiếng kêu thảm thiết, bởi vì quá thê lương mà trở nên biến âm, nhất thời không thể nhận ra là của ai.

Mấy cánh tay của bóng đen tụ tập lại ở trước người, thân thể của nó chắn lấy tầm mắt của Kha Tầm, tiếng thét thảm thiết ở trước mặt nó vặn vẹo nứt toát, chẳng mấy chốc mà biến mất.

Ngay khi Kha Tầm đã chuẩn bị sẵn sàng chờ nó quay lại thì bỗng thấy nó bước thẳng về phía lều trại của Chu Bân, khom người xuống, vươn cánh tay ra, bốc lấy một người từ trong liều xách ra ngoài.

Người này trong miệng thét to lên một câu gì đó, ngay sau đó cả người hắn bị mấy ngón tay khổng lồ bắt lấy, tiếng kêu rít bén nhọn thê lương lại một lần nữa vang lên, đâm thẳng vào màn nhĩ chui tọt vào xương cốt khiến người ta rét run.

Đọc tiếp

[Họa phố] Tín ngưỡng (13) : Tín ngưỡng của Kha Tầm

* * *

Kha Tầm vội vàng dặn dò Vệ Đông kiếm một chỗ an toàn nấp vào, còn bản thân mình đuổi theo Mục Dịch Nhiên.

Hai người lại đi về phía trước một lát, dừng lại ở một mỏm núi đá thật lớn, phóng mắt nhìn có thể quan sát toàn bộ cảnh tượng lõm núi.

Chỉ thấy một mảnh sườn núi phủ đầy hoa dại, rực rỡ đến lóa mắt.

Nếu không phải vì nơi này là thế giới trong tranh, kia quả thật có thể ví như tiên cảnh chốn nhân giang, chỉ tiếc là theo như lời Kha Tầm, cảnh sắc nơi này dù có đẹp đến cỡ nào cũng vẫn khiến người ta thấy giả tạo, tràn ngập cảm giác chết chóc…

“Đám hoa này giống hoa phấn kia nhỉ, không có tí mùi hương nào.” Kha Tầm hít hít mũi.

“Xuống xem thử.” Mục Dịch Nhiên nói.

Đọc tiếp