Day: 01/07/2020

[MM] Chương 14: Làn váy nữ sinh (02)

***

Lúc Tôn Hải phát hiện ra liên tục suốt mấy giờ nghỉ giữa tiết Lâm Mộ đều chạy xuống tận lầu một đi WC thì, liền dùng ánh mắt đầy nghi ngờ cùng tra xét nhìn cậu.

“Mày nghía trúng cô em đẹp gái dễ thương nào rồi đúng không?” Tới giờ cơm trưa, Tôn Hải rốt cuộc nhịn không được lên tiếng hỏi.

Trường Khôn Kiền có cả thảy hai căn-tin lớn cùng một căn-tin nhỏ, đám học sinh 12 bởi vì việc học khẩn trương, đa số đều sẽ không đến căn-tin ăn cơm, thế nên có thời gian ngồi ở căn-tin ăn cơm tán gẫu đa phần đều là học sinh khối 10 cùng 11.

Lâm Mộ có thể xem như nhân vật nổi tiếng của cả khối 11, xung quanh cậu tụ tập rất nhiều người, kể cả học sinh bình thường lẫn đặc biệt đều thích làm bạn với cậu, thường thường cậu ngồi xuống bàn nào, lát sau cái bàn đó từ đầu tới cuối đều sẽ đầy ắp người.

Tào Trạm ngồi bên cạnh, vẻ mặt chuyên chú gắp nấm hương trong chén bỏ ra ngoài.

Lâm Mộ liếc nhìn một cái, ra tiếng nhắc nhở: “Ăn cho hết đó, không được kén ăn.”

Đọc tiếp

Advertisement

[Họa phố] Tín ngưỡng (06) : Điều kiện tử vong đầu tiên

* * *

Ở nơi này, hai chữ “ngẫu nhiên” quả thực chính là từ đồng nghĩa với ghê tởm. Bởi vì mọi thứ đều không tuân theo bất cứ khuôn mẫu hay quy luật nào, thế nên cũng hoàn toàn không có phương pháp đối phó hay lẩn tránh nào, tất cả đều chỉ trông chờ vào vận may.

Kha Tầm nhìn Mục Dịch Nhiên, thấy đối phương lặng im không nhúc nhích, thoạt nhìn chẳng khác gì một bức tượng điêu khắc, ngay cả hô hấp cũng khẽ đến mức không nghe thấy.

Kha Tầm thu hồi tầm mắt, lắng nghe tiếng thở hì hộc của bóng đen khổng lồ ngoài kia, theo bản năng điều chỉnh hô hấp của mình trở nên đều nhịp với nó, lại bởi vì có tiếng hít thở của bóng đen bên ngoài lấn át, mà đến cả Kha Tầm cũng không cảm giác ra được tiếng hít thở của mình.

Bóng đen khổng lồ rốt cuộc đi đến cạnh lều trại của họ, Kha Tầm nhìn thấy tám cái cánh tay to múp míp của nó giống như mất đi khống chế bắt đầu múa may vặn vẹo giữa không trung, mà ở giữa tám cánh tay đó, có một đống đen ngòm vắt ngang chắn trên đỉnh lều, Kha Tầm đoán có lẽ là đầu của nó, giống như nó đang xổm người ngồi xuống, dí đầu sát vào lều trại của họ.

Đọc tiếp

[Họa phố] Tín ngưỡng (05) : Từ bầu trời rơi xuống

* * *

“Sa Đà Giáo.” Thanh âm mát lạnh của Mục Dịch Nhiên giống như ẩn theo một chút cái rét tối tăm thường thấy ở các vùng cao nguyên tuyết đọng.

Kha Tầm xác nhận suy đoán của mình, rồi lại càng thêm nghi vấn “Sa Đà Giáo không phải vẫn luôn khuyên con người ta hướng thiện, cứu giúp thế nhân, với lấy cái gì khám phá thất tình lục dục, viên mãn giải thoát làm giáo lý sao? Vậy thì tại sao lại có mấy ‘thứ’ kia tồn tại? Chẳng lẽ, thế giới trong tranh không đơn thuần chỉ tồn tại những thứ khủng bố đáng sợ mà thôi?”

“Bản thân Sa Đà Giáo là do nhiều loại tôn giáo dung hợp mà thành,” Mục Dịch Nhiên nói tiếp “Đến thế kỷ thứ mười một, nó lại bắt đầu phân hóa thành nhiều nhánh. Hơn nữa, thần hệ trong văn hóa Sa Đà Giáo cũng không phải chỉ có các vị thần đại từ đại bi phổ độ chúng sinh thôi, mà còn hấp thu rất nhiều thần tượng dị giáo thậm chí là ác ma. Giáo lý của Sa Đà Giáo giải thích rằng, chỉ cần thần phục dưới giáo lý của Sa Đà Giáo thì ngay cả thần tượng dị giáo cũng đều có thể tiến vào thần hệ của Sa Đà Giáo, còn ác ma thì sẽ trở thành công cụ cho những bậc tu vi cao sai phái.

Kha Tầm “…Đột nhiên cảm nhận được ác ý nồng nàn đến từ chúng thần..”

Đọc tiếp