[NT32] Tháng 06 (02)

* * *

Cơ hồ là trong nháy mắt, bác sĩ tâm lý Điền Lộ liền hiểu được tâm tưởng của Dịch A Lam, hắn có thể nhận ra được nam nhân trước mắt mình là một người tương đối nhạy cảm, loại nhạy cảm này có thể là trời sinh đã có, cũng có thể là do hoàn cảnh lớn lên hun đúc. Bất luận thế nào đi nữa, một chàng trai với tính cách nhạy cảm sống trong gia đình mà ba của mình là đồng tính luyến ái, bản thân lại rất có thể là kết quả sinh ra từ âm mưu cùng lừa gạt, nhất định sẽ phải chịu đủ giày vò.

“Lúc tôi cùng mẹ biết được ông ấy là đồng tính luyến ái thì, ông ấy đã chết.” Thật lâu sau, Dịch A Lam mới nói tiếp “Ông ấy suốt đêm lái xe đi gặp người tình nam của mình, sau đó gặp tai nạn xe cộ. Chúng tôi nhận được tin dữ của ông ấy, cũng từ đó biết được ông ấy vì sao lại mất.”

Qua đời, ngoại tình, lừa hôn.

Ba tầng đả kích liên tiếp mà đến cơ hồ khiến cho một nữ nhân ôn nhu dịu dàng như Nhạc Khê Minh suýt nữa suy sụp.

Năm ấy, Dịch A Lam vừa mới tròn chín tuổi.

Trong ấn tượng của Dịch A Lam, Dịch Vân Sơn vẫn luôn là một người cha mẫu mực hiền lành, ông sẽ nhỏ nhẹ dịu dàng nói chuyện cùng Dịch A Lam, vẫn luôn tôn trọng mẹ cậu suốt nhiều năm chung sống, rất ít khi khắc khẩu cãi nhau. Sau khi trưởng thành nhớ lại về ba mẹ mình, Dịch A Lam không thể không thừa nhận quãng thời gian họ chung sống cùng nhau quả thực vô cùng êm ấm nhưng lại thiếu mất kích tình.

Trước khi qua đời, Dịch Vân Sơn vẫn luôn bận rộn vì chuẩn một dự án lớn suốt thời gian dài, thường hay tăng ca rất khuya. Dịch A Lam còn nhớ rõ khi ấy trong ánh mắt ông đầy tơ máu vì thức đêm liên tục. Nhưng dù vất vả mệt mỏi đến như vậy, nhưng ngay trước đêm sinh nhật của vị người yêu nam giới kia, ông vẫn ráng cố gắng chấm dứt công việc trước mười giờ đêm, sau đó vội vàng lái xe vượt qua quãng đường hơn 100km, chỉ để đưa lời chúc phúc sinh nhật của mình đến người nam nhân ấy…

Dịch A Lam sau đó có xem video của camera giám sát ghi lại, cậu nhìn thấy xe của ba mình gặp phải một vị lái xe say rượu đi ngược chiều, ông ngay lập tức bẻ lái khẩn cấp, tránh được chiếc xe ô-tô đâm tới trước mặt mình, nhưng cuối cùng lại đụng phải lan can phòng hộ bên đường, cả chiếc xe lao ra khỏi cầu vượt, người cũng tử vong ngay tại chỗ. Cảnh sát giao thông sau đó phán định Dịch Vân Sơn bản thân lái xe trong lúc mệt nhọc, hơn nữa trong lúc lái xe lại vì gọi điện thoại cho vị người tình kia mà phân tâm không quan sát kỹ tình huống giao thông trên đường, bởi thế nên mới làm ra phản ứng quá độ đối với chiếc xe đi ngược chiều kia, một mặt tăng tốc ô tô quá nhanh, mặt khác lại không thắng xe kịp lúc, cho nên mới gây ra va quẹt lớn dẫn đến đâm gãy lan can phòng hộ.

Đó là một ngày với nỗi thống khổ tột cùng xen lẫn sỉ nhục cực độ.

Đối với Dịch Vân Sơn qua đời, cảm xúc của Nhạc Khê Minh vô cùng phức tạp, vừa muốn nói đối phương chết là đáng, lại khó chịu đến buồn nôn, muốn mắng một câu quả báo, nhưng ngược lại khiến mình giống như càng thêm đáng thương.

Nhạc Khê Minh cùng với bà nội và chú của Dịch A Lam vốn dĩ muốn gạt câu, nhưng một đứa bé chín tuổi có thể hiểu được rất nhiều thứ. Từ ánh mắt trao đổi qua lại thường xuyên của người lớn, qua mấy lời mơ hồ của bọn họ trước mặt cậu, cùng với lén ở sau lưng họ nghe trộm đôi câu vài lời, cậu bé đã tự ý thức ra được sự thật tàn khốc ấy.

Vì đứa con trai nhỏ tuổi của mình, Nhạc Khê Minh một lần nữa gượng dậy, nhưng cũng chính vì thế, bà dồn lên cậu tình thương cùng sự để tâm quá nhiều.

Dịch A Lam có chút khổ sở nói với bác sĩ tâm lý “Anh biết không, đồng tính luyến ái có thể di truyền thông qua gien.”

Điền Lộ khẽ gật đầu, hắn cũng đoán ra được một người phụ nữ giống chim sợ cành cong như Nhạc Khê Minh sẽ cỡ nào lo âu cùng quá mức chú ý tính hướng của con trai mình.

Ngay khi Dịch A Lam bắt đầu dậy thì trưởng thành, có lẽ Nhạc Khê Minh là vị gia trưởng duy nhất hi vọng con trai mình mau chóng có tình yêu sớm với một cô gái nào đó, hay chỉ cần cậu tỏ ra hứng thú đối với nữ tính cũng đủ để khiến bà cảm thấy vui sướng. Có đôi khi bà sẽ lôi ảnh chụp các hoạt động chung của lớp ra hỏi Dịch A Lam ai là người xinh đẹp nhất trong lớp, hoặc là quanh co lòng vòng giống như bông đùa hỏi rằng con của mẹ đẹp trai như vậy, trong lớp có cô bé nào theo đuổi hay không; Mà ngược lại, chỉ cần Dịch A Lam cùng người bạn nam nào chơi thân một chút, cũng khiến Nhạc Khê Minh lập tức cảnh giác, dù cho kia chẳng qua chỉ là tình bạn bình thường giữa đám trẻ con với nhau thôi.

Thật ra Nhạc Khê Minh che giấu nỗi lo về tính hướng con trai mình rất kỹ, bà không muốn tạo áp lực quá nhiều cho Dịch A Lam.

Nhưng Dịch A Lam là một đứa trẻ sớm hiểu chuyện lại quá mức nhạy cảm, cậu có thể cảm giác ra được ánh mắt vẫn luôn dõi theo dò xét điều tra của bà, cậu càng cảm nhận được đó kỳ thật là tình yêu quá mức sâu lắng của mẹ dành cho cậu. Cậu không muốn khiến mẹ mình thất vọng, vì thế cố ý giữ khoảng cách với các bạn học nam trong lớp, nhưng lại không cách nào chơi cùng đám bạn nữ, thế là cậu bắt đầu học được cô đơn.

Tuổi thanh xuân của cậu gian nan cũng giống như sự lo âu của mẹ cậu vậy, cứ mãi lắc lư không chừng. Nhạc Khê Minh hi vọng cậu có thể tiếp xúc với các bạn nữ nhiều một chút để bồi dưỡng cảm tình, lại sợ cậu vì chơi với con gái lâu mà ngược lại bị ảnh hưởng, cư xử giống như con gái, thiếu mất tính khí khái của con trai. Mà đến khi Dịch A Lam cùng bạn học nam chơi bóng hoặc là chơi game vui vẻ đến quên cả trời đất thì, trong lòng bà lại nảy lên nỗi phiền muộn lo âu nặng nề.

Nhạc Khê Minh vừa tra tấn chính mình, cũng gián tiếp tra tấn Dịch A Lam. Mà nguyên do của hết thảy mọi thứ, chính là từ người ba Dịch Vân Sơn đã chết đi rất nhiều năm nhưng vẫn âm hồn bất tán kia của cậu.

Giữa hai mẹ con bọn họ, cho đến tận bây giờ, vẫn chưa từng lẫn nhau nói chuyện về tính hướng, hai người giống như rất ăn ý với nhau, hết sức cẩn thận lẩn tránh đề tài này. Duy nhất một lần bọn họ đối chọi gay gắt với nhau, suýt chút nữa đâm thủng mọi chuyện chính là năm ấy lúc Dịch A Lam bất chấp sự phản đối của mẹ mình, điền chí nguyện là một trường đại học ở nơi khác.

Nhạc Khê Minh sốt ruột đến đỏ cả mắt, bà không rõ vì sao trường đại học ở nơi này tốt hơn nhiều lắm mà Dịch A Lam không chịu, lại chọn đi đến nơi xa như vậy để học. Cũng có thể là bà hiểu được, trong tận đáy lòng bà có thể cảm giác ra được, Dịch A Lam chỉ là muốn chạy trốn thoát khỏi tầm mắt của bà. Chỉ là bà không dám thừa nhận, cũng không dám suy nghĩ vì sao Dịch A Lam lại muốn chạy trốn.

Dịch A Lam bảo, xét về chất lượng tổng hợp, trường đại học kia không bằng ở đại học thành phố, nhưng chuyên ngành trí năng nhân tạo cùng người máy lại vô cùng xuất sắc. Lý do chính đáng như vậy, khiến Nhạc Khê Minh không cách nào phản đối.

Còn nhớ cái bữa tối giằng co cuối cùng giữa hai mẹ con, Dịch A Lam nhìn đôi mắt giống như tuyệt vọng lại như thấu hiểu được tất cả của mẹ mình, cậu cho là bà sẽ chất vấn cậu, rằng có phải cậu giống ba mình hay không?

“Nếu mẹ cậu hỏi, cậu sẽ trả lời như thế nào?” Điền Lộ hỏi.

“Tôi sẽ đáp,” Dịch A Lam khẽ cụp mắt, giống như không thể chịu nổi “Đúng vậy.”

Khi ấy là lúc cậu nổi loạn, trong mình tràn ngập dũng khí. Nếu khi đó tất cả đều bị xé toạc ra, tính hướng có thể khiến người đời chê cười của cậu cũng bị bại lộ dưới ánh mặt trời chói chang, có lẽ Dịch A Lam của hiện tại sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Có đôi khi, Dịch A Lam sẽ nghĩ, mặc dù cực lực tránh né bài xích đến như thế, cậu cuối cùng vẫn sinh ra phản ứng đối với nam nhân, rốt cuộc là do khắc vào gien, hay là do tâm lý ám chỉ gây phản ứng ngược, càng sợ hãi, lại càng cảm thấy hiếu kỳ.

Nghi hoặc này của cậu, đến cả bác sĩ tâm lý cũng không có câu trả lời xác đáng.

Điền Lộ hỏi “Cậu từng có quan hệ tính dục với phái nam hay không? Cảm giác của cậu đối với việc này như thế nào?”

Dịch A Lam vội vàng lắc đầu “Lúc tôi ý thức được mình có lẽ thích nam giới, liền thấy vô cùng khủng hoảng, càng không dám quá mức thân cận với những phái nam xung quanh. Nếu gặp phải người đàn ông tỏ vẻ có hảo cảm với tôi, tôi sẽ cảm thấy sợ hãi.”

Sợ sẽ lâm càng sâu vào vũng bùn, không cách nào thoát khỏi.

Điều Lộ hiểu được, hắn cầm bình châm thêm nước ấm vào cốc nước đặt trước mặt Dịch A Lam, để thời gian cho cậu bình tĩnh trở lại, sau đó mới nói ra ý nghĩ của mình.

“Tôi đã thử phân tích một chút về thế giới kỳ lạ mà cậu nhìn thấy.” Điền Lộ nhìn thẳng vào Dịch A Lam “Điều khiến cậu nghi hoặc trước hết chính là hình xăm của người chú đã qua đời của mình. Cậu bảo rằng mình và chú có hơn một năm chưa gặp mặt, mà lần cuối hai người gặp nhau trên người chú cậu không hề có hình xăm, cậu xác định rõ điểm này. Hình xăm của chú cậu là ngay tại thời điểm cậu không biết được xăm lên, cậu cũng không biết hình dạng của hình xăm ấy. Nhưng ngay khi cậu nhìn thấy di thể của chú mình, cậu lại cảm thấy hình xăm kia rất quen thuộc, là vì cậu từng ở ‘mấy ngày hôm trước’, hay cũng chính là ngày thứ ba mươi hai, nhìn đến nó.”

“Đúng vậy.”

“Đây thật ra là một hiện tượng rất thông thường.” Điền Lộ mỉm cười “Rất nhiều người cũng từng trải qua những việc như vậy, đôi khi đang làm gì đó hoặc đang trải qua một cảnh tượng nào đó đột nhiên cảm giác giống như đã từng làm qua, hoặc từng thấy qua trước đó. Y học giải thích đây là hiện tượng phóng điện tức thì của võ đại não, hay còn gọi là hiện tượng ảo giác, cũng có thể xem như là trí nhớ của thị giác. Trong đại não có một khu vực ký ức đệm, những sự kiện tức thời đều sẽ được nó lưu lại trí nhớ ở khu ký ức đệm. Nhưng trong quá trình lưu giữ ký ức, ngẫu nhiên đại não cũng sẽ xuất hiện sai lầm, nhất là khi đại não mệt nhọc quá độ, nó sẽ lưu sự kiện ở thời điểm hiện tại vào lịch sử ký ức, cho nên khi cậu đang nhìn đến chuyện diễn ra trước mắt cũng đồng thời tìm được nó từng xuất hiện trong lịch sử ký ức, khiến cậu nảy sinh ảo giác rằng việc này đã từng xảy ra trước đó rồi.”

Vẻ mặt của Dịch A Lam trở nên bán tín bán nghi, hiện tượng mà Điền Lộ nói cậu từng trải qua, nhưng cảm giác đó rất mơ hồ, chỉ có trong chốc lát ngắn ngủi cảm thấy quen thuộc, nhưng trí nhớ của cậu về hình xăm trên người chú lại rõ ràng đến thế…

Điền Lộ lại nói tiếp “Cậu có nhắc đến, đó là một thế giới mà gần như đại đa số nhân loại đều biến mất một cách vô cớ. Tôi cho rằng đó là bởi vì trong tiềm thức của cậu muốn bọn họ biến mất, tôi từng gặp được rất nhiều người bởi vì bản thân là đồng tính luyến mà nảy sinh ra các tật bệnh tâm lý, bản thân việc là đồng tính không khiến bọn họ cảm thấy khổ sở, gây áp lực lên bọn họ phần lớn đều là từ ánh mắt khác thường của người ngoài cùng với không nhận được sự cảm thông từ gia đình, nếu như những thứ ấy biến mất, vậy đồng tính luyến ái liền không còn là vấn đề nữa.”

Dịch A Lam hơi hé miệng, muốn nói lại thôi.

Điền Lộ mỉm cười, nói “Tôi biết cậu muốn nói cái gì, cậu rất yêu mẹ cậu, cũng không muốn bà ấy biến mất. Nhưng ở đây tôi nói chính là tiềm thức, cậu không thể phủ nhận việc bà ấy quả thật đã tạo cho cậu áp lực quá mức nặng nề, tình yêu của bà, tâm huyết của bà, biến thành một tấm lưới lớn vây lấy cậu, mà cậu lại không đành lòng làm tổn thương tấm lưới kia, vì như thế đồng nghĩa với tổn thương mẹ cậu. Thế cho nên mẹ cậu liền biến mất, là chẳng thấy nữa, chứ không phải bị thương tổn đến.”

“Lại nói tiếp, cậu kể mình đã gặp được một người nam nhân tên Chu Yến An,” Điền Lộ hỏi “Chu Yến An có phải rất phù hợp thẩm mỹ của cậu không?”

Dịch A Lam ngây ngẩn, lập tức có chút xấu hổ nói “Anh ta… quả thật diện mạo rất xuất sắc, nhưng tôi không có nghĩ về cái kia. Tôi vẫn luôn sợ hãi vì tận thế, căn bản không có thời gian nghĩ chuyện khác.”

“Cậu không cần phải xấu hổ,” Điền Lộ mỉm cười tỏ vẻ lý giải “Thực tế mà nói bản thân tôi cũng rất tán thưởng Chu Yến An mà cậu mô tả. Anh ta chính là đại biểu cho thẩm mỹ thống nhất của cậu, hay nói đúng hơn là của đại đa số nam nữ, đối với hai chữ nam giới. Vẻ đẹp của anh ta mang tính phổ biến, cũng mang ý nghĩa thẩm mỹ học. Nhân loại từ cổ chí kim đều tôn sùng nam giới như thế, đó là ấn tượng đã khắc sâu vào gien của nhân loại, từ thời đại viễn cỗ phải vật lộn cùng dã thú để sinh tồn, trải dài qua lịch sử chiến tranh trường kỳ bảo vệ quốc gia cùng với mở mang lãnh thổ, đàn ông là phải dũng cảm, phải có sức mạnh, sẽ không sợ hãi dù tai nạn tiến đến. Tôi nhớ cậu bảo anh ta biết dùng súng đúng không? Đây chính là một biểu hiện về sức mạnh trong thời hiện đại. Có thể nói, Chu yến An chính là đại biểu cho mẫu phái nam hoàn mỹ nhất trong tiềm thức của cậu.”

“Còn vị sản phụ kia, cũng không phải cá thể đơn độc, mà là một biểu tượng, nếu dùng ngôn ngữ văn học dể miêu tả, thì đó chính là một ước lệ. Cô ấy đại biểu cho sự sinh sản của nhân loại, đây cũng chính là một loại bản năng khát vọng được khắc sâu trong gien của nhân loại, chẳng phải đồng tính luyến ái ở thời xa xưa bị xem như dị đoan là vì không thể sinh sản đó sao? Cậu và Chu Yến An cùng nhau đỡ đẻ cho một em bé ra đời, đó là một nghi thức, nhằm hoàn thành áp lực sinh sản mà xã hội cùng lịch sử đè nặng lên vai cậu. Ngày thứ ba mươi hấy là sự cứu chuộc do tiềm thức cậu không thể chịu nổi các loại áp lực đè nặng trên người mà khát vọng được đến. Bởi vì là tiềm thức, cho nên rất nhiều chi tiết khó có thể cân nhắc, thế nên nhiều vấn đề liền có vẻ như quá mức cực đoan.”

Dịch A Lam muốn phản bác lại lời của bác sĩ, nhưng lại không biết bắt đầu thế nào, bởi vì cẩn thận ngẫm lại, lời của bác sĩ nói tựa hồ rất có lý.

“Nếu lần sau cậu còn..” Điền Lộ tránh trực tiếp dùng những từ nghe có vẻ không bình thường như “ảo tưởng” hay “hoang tưởng” mà là tôn trọng nói “…còn có thể gặp lại Chu Yến An, tôi đề nghị cậu có thể chủ động phát sinh một số hành vi thân mật hơn với anh ta, lúc ấy tôi sẽ căn cứ vào hành vi mà tiềm thức cậu phản ánh để làm ra phán đoán, tình yêu đối với đồng tính của cậu là do gien sinh lý, hay là hiệu ứng trái cấm vì bị cấm kị mới càng sinh lòng hiếu kỳ muốn nếm thử. Nếu như là cái sau, vậy cậu có thể thông qua điều trị tâm lý, khôi phục tính hướng vốn có của mình.”

Dịch A Lam nhất thời xấu hổ đến đỏ cả căn tai, cậu cảm thấy lời đề nghị này của bác sĩ là do hoàn toàn không biết Chu Yến An mà cậu nhìn thấy là chân thật cỡ nào. Tuy rằng Chu Yến An quả thật hoàn mỹ đến giống như một biểu tượng, nhưng người ta cũng đâu phải là một cái biểu tượng mà cậu có thể muốn làm gì thì làm đâu.

__________________

눈_눈 Dối trá… nói xém tin luôn rồi

Advertisement

2 comments

  1. Lý luận có lý quá xém tin rồi =))) Giống lúc thầy cô dạy Văn bình luận về mục đích viết văn của các nhà văn lắm =))) Nhưng t nghĩ nếu tác giả đã viết đoạn này vào truyện thì chắc hẳn những điều ông bác sĩ tâm lý nói có ý nghĩa, dù mục tiêu chính hẳn là làm đọc giả cười =)))

    Thích

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s