* * *
Cảm giác trống trải tĩnh lặng như băng qua thời gian vượt qua không gian, từ màn hình video tuôn trào ra, lan tràn khắp cả căn phòng bảo vệ nho nhỏ này.
Dịch A Lam lặng người thật lâu, cảm giác rét buốt như ăn mòn dần vào linh hồn, nếu như không phải trên vai còn bàn tay truyền đến một chút ấm áp, có lẽ cậu đã sụp đổ từ lâu rồi.
Cậu đã từng tưởng tượng ra vô số loại khả năng, tỷ như sự thật là do có một loại virus quân sự kiểu mới bị tiết lộ, lan tràn bao trùm khắp nơi giống như sương mù, nó có thể trong nháy mắt nuốt chửng cơ thể người cùng với sinh vật sống; hoặc là laser, các loại xạ tuyến phân giải cơ thể người thành nguyên tử; hoặc giống như trong các phim điện ảnh thường thấy, những người biến mất là do họ đã biến thành zombie, đang ẩn nấp ở một góc tối nào đó, đợi đến đêm xuống sẽ úa ra ngoài săn bắt nhân loại; hoặc tệ hơn nữa là có người ngoài hành tinh lái đĩa bay đến trái đất, chiếu ánh sáng quái dị bắt cóc toàn bộ người trên trái đất về để nghiên cứu.
Dù cho có cỡ nào khoa trương, cỡ nào trái với lẽ thường, Dịch A Lam cũng chấp nhận trong nước mắt.
Nhưng thứ mà cậu chứng kiến trước mắt này đây, thực sự không có cách nào cho nó một lời giải thích hợp lý dù là hoang đường đến đâu đi nữa… Bọn họ cứ thế mà biến mất vào hư không, không có một chút dấu hiệu bất thường nào, không có một chút tro bụi sương khói tan đi lưu lại.. Giống như thế giới này chẳng qua chỉ là một bộ phim hoạt hình được chế tạo bởi hệ thống trí năng, để rồi đến một lúc nào đó, hệ thống bỗng nhiên xuất hiện trục trặc, xóa đi toàn bộ dữ liệu về nhân loại đang vận hành.
Dịch A Lam vẻ mặt ngơ ngác nhìn Chu Yến An.
Nét mặt của Chu Yến An cũng vô cùng nghiêm túc, sau hồi lâu anh mới lên tiếng “Có vẻ như chúng ta không thể thông qua video giám sát tìm ra được rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.”
Dịch A Lam điều chỉnh video trở về thời điểm mấu chốt kia một lần nữa, nhìn quá trình mọi thứ từ có trở thành không, ngoại trừ làm cho bản thân lại sởn cả gai ốc ra chẳng phát hiện được gì.
Nhưng lần này lại khiến cậu chú ý đến một vấn đề mà cậu tính nói ra từ lâu, Dịch A Lam chỉ vào đồng hồ nằm dưới góc phải màn hình nói “Anh có để ý không? Chỗ này biểu hiện là ngày 32 tháng 5 năm 2121, trên điện thoại di động của tôi, cả trên máy vi tính đặt ở phòng bệnh nữa, thời gian đều thống nhất biểu hiện ngày 32! Tôi cứ tưởng là di động của mình có vấn đề chứ.”
“Của tôi cũng thế, vậy mà trước đó tôi lại không nhận ra…” Chu Yến An nhìn di động của mình một cái, chợt lắc đầu, lại nói “Cậu nói khiến tôi nhận ra một việc, lùi video trở về lần nữa đi.”
Dịch A Lam làm theo, sau đó Chu Yến An đưa tay khoanh tròn một khối màu đỏ trong video giám sát đại sảnh khu khám bệnh, chỗ đó là vị trí của màn hình gọi tên, trên góc có một dòng nhỏ biểu hiện thời gian. Nhưng do độ phân giải của video khá kém, ánh sáng có hơi nhòa, nhìn một lát cũng không rõ ràng là số mấy.
Dịch A Lam lập tức điều chỉnh tăng độ phân giải của khối hình ảnh kia, hình ảnh liền rõ ràng hơn hẳn, ngay thời điểm biến cố chưa xảy ra, bên trên rõ ràng biểu hiện thời gian là “02:34 ngày 01 tháng 06 năm 2121”, đây mới là thời gian bình thường. Nhưng ngay khoảnh khắc biến cố xảy ra, dòng thời gian này cũng đồng thời thay đổi, biến thành “00:00 ngày 32 tháng 05 năm 2121”
Đây chính là điểm kỳ lạ duy nhất lúc biến cố xảy ra, có lẽ cũng là điểm đột phá.
Chu Yến An hỏi Dịch A Lam “Phải làm sao mới có thể sửa đổi thời gian cùng ngày tháng?”
Dịch A Lam suy nghĩ, nói “Nếu chỉ đơn thuần là sửa đổ con số thời gian thì không khó lắm, di động của chúng ta, máy vi tính cùng với màn hình điện tử của bệnh viện đều là kết nối với mạng, thời gian trên internet của chúng ta là căn cứ vào trung tâm thời gian chuẩn của quốc gia, cho nên nếu thời gian của trung tâm bị thay đổi, tất cả các thiết bị có kết nối internet của chúng ta cũng sẽ tự động thay đổi theo. Còn nữa, chỉ cần sửa chữa số liệu của NTP (*) hay còn gọi giao thức đồng bộ thời gian mạng, cũng có thể thay đổi thời gian của đại đa số các thiết bị có kết nối internet. Chỉ là không rõ mấy kiểu thiết bị như đồng hồ báo thức không kết nối internet có bị thay đổi hay không thôi.”
“Không bị.” Chu Yến An chắc như đinh đóng cột “Điện thoại di động của tôi thường ngắt mạng về đêm, buổi sáng thức dậy tôi có nhìn thời gian, là ngày 1 tháng 6, thế cho nên tôi mới không để ý đến biểu hiện ngày trên di động đột nhiên thay đổi như vậy. Có thể là do lúc tôi đỡ đẻ cho sản phụ kia, dùng di động lên mạng kết nối internet cho nên mới biến thành ngày 32, thời gian cũng lùi ngược hơn hai giờ. Điều này cũng giải thích vì sao lúc tôi tính đi căn-tin bệnh viện tìm thức ăn, cơ thể cảm giác là hai ba giờ chiều, nhưng thời gian trên di động lại chỉ mới mười hai giờ.”
Dịch A Lam có chút phấn chấn “Điều này ít nhất cũng chứng minh sức mạnh thần bí khiến người ta biến mất kia không phải là có thể làm được mọi thứ, nó chỉ có thể sửa lại thời gian của đầu nguồn máy chủ internet, ngược lại bó tay với các loại đồng hồ báo thức, đồng hồ đeo tay cùng với thiết bị không kết nối internet. Cũng tức là nó chỉ thay đổi những con số bên ngoài mà thôi, chứ không phải thật sự quay ngược thời gian hoặc là vô duyên vô cớ bỗng dưng tăng thêm một ngày!”
“Vậy rốt cuộc là ai đã sửa lại? Tại sao nhân loại biến mất lại cùng lúc với thời gian thay đổi? Mục đích là gì?”
Dịch A Lam lắc đầu, mọi thứ giống như càng trở nên rắc rối khó hiểu.
Cái loại muôn kiểu sự thật này càng khiến sự thật thêm hư ảo khó phân. Hình ảnh mẫu thân đột nhiên biến mất với Dịch A Lam mà nói giống như đang đứng cách một tầng màng quan sát, mặt ngoài cậu kháng cự không muốn chấp nhận, nhưng lại không cảm giác được trong lòng sản sinh ra bi thương thống khổ, bởi vì cậu không hiểu.
Đối với những thứ không thể hiểu được, nhân loại rất khó nảy sinh được cảm xúc gì ngoại trừ bài xích…
* * *
Bởi vì lo lắng hai mẹ con sản phụ ở một mình quá lâu, mà video giám sát nhìn mãi cũng không phát hiện được thông tin hữu ích nào, Dịch A Lam cùng Chu Yến An chỉ đành trở về khoa sản.
Web crawler của Dịch A Lam vẫn đang tự hoạt động, bắt được vài động thái thoạt động mới trên internet.
Dịch A Lam mừng rỡ, vội vàng đi xem.
Đó là một trang diễn đàn thảo luận với nền màu phấn hồng, tên là Bích Thuỷ Giang Đinh, thoạt nhìn có vẻ tiểu chúng (*), có người vừa mới mở một cái chủ đề : Cúc cu? Có gugu nào không? Tui thấy sợ quá à, mọi chuyện là như thế nào vậy, sao tui có cảm giác như mọi người biến mất khỏi internet vậy? Mạng nước ta bị hacker nước ngoài tấn công sao?
Chủ đề này mở ra một thời gian cũng không có ai hồi phục, người nọ lại tự trả lời một cái : Quả nhiên các đồng chí gugu cũng không biến mất, ngoài đời cũng không người nào, không lẽ tui là người duy nhất còn lại trên trái đất sao? Hay, hay là tui đang mơ, chắc là do tối qua thức suốt đêm gõ một vạn tự để đu bảng mệt quá nên xuất hiện ảo giá rồi, thôi rời xa bàn phím cầu bình an vậy…
Có mấy chữ xem không hiểu là có ý gì, nhưng mấy diễn đàn nhỏ đa phần đều tự có tiếng lóng riêng..
Dịch A Lam đăng ký tài khoản mới, đăng bài trả lời.
A: Bạn không phải người cuối cùng trên trái đất, nhưng cũng gần như vậy rồi.
Đồng thời cậu cũng tiện tay tra địa chỉ IP của đối phương, nói với Chu Yến An “Người này ở thành Bắc Thuỷ, cách Nam Lâm chúng ta rất xa, thoạt nhìn cả nước hay thậm chí là toàn thế giới đều xảy ra tình huống tương tự.”
Vị net-friend xa lạ theo cả nghĩa bóng lẫn đen trả lời Dịch A Lam rất nhanh, nhìn một chuỗi những từ ngữ vô nghĩa trên màn hình, người nọ có lẽ cũng đang bên bờ suy sụp.
Một lát sau, người nọ mới bình tĩnh trở lại, có phần dè dặt gõ ra vài chữ.
== : Bạn là ai? Là người sao?
A : Là người, người sống.
== : Ahuhu, tui muốn khóc quá! Tui sợ muốn mất hồn mất vía luôn á! Rốt cuộc xảy ra chuyện quái quỷ gì vậy? Người đâu hết rồi? Người trên thế giới này đâu hết rồi?
Dịch A Lam không thể trả lời câu hỏi này, chỉ có thể thuật lại những gì mà cậu biết.
Người nọ trả lời lại Dịch A Lam nội dung cũng tương tự không kém mấy, còn chụp vài bức ảnh gửi cho cậu xem : Đô thị hiện đại phồn hoa ngày trước vĩnh viễn chìm vào giấc ngủ tối qua, không bao giờ có thể tỉnh lại, thời gian trên di động là buổi chiều 4 giờ ngày 32, nhưng tháp chuông đồng hồ xa xa lại hiển thị đã hơn sáu giờ. Bầu trời âm u sụp tối chứng tỏ thời gian trên tháp chuông mới là chính xác.
Càng chứng minh suy đoán về thời gian bị sửa đổi của Dịch A Lam là đúng.
Web crawler lại phát hiện thêm vài trạng thái hoạt động mới trên internet, để tiện cho việc liên lạc, Dịch A Lam cùng bọn họ giải thích vài câu đơn giản sau đó tập trung bọn họ lại ở diễn đàn Bích Thuỷ Giang Đinh.
Mới đầu tất cả mọi người đều hỗn loạn, có kẻ khóc lóc, kẻ hỏi han, lại có kẻ muốn trút ra nỗi khủng hoảng của mình, cả trang web trở nên rối loạn. Nhưng dù tốt dù xấu cũng có thể chứng minh thế giới này vẫn còn người tồn tại, tuy rằng chỉ có vài người, nhưng ít ra cũng như kẻ chết đuối với được phao cứu sinh, cảm xúc của bọn họ theo thời gian cũng dần dần ổn định, bắt đầu đau khổ thảo luận về sau nên làm sao bây giờ; Có vài trường hợp cá biệt vô cùng lý trí nêu lên các vấn đề mấu chốt, muốn tìm ra điểm chung của việc bọn họ vẫn còn tồn tại.
Dịch A Lam tra xét địa chỉ IP của đám người này, đều cách nhau rất xa. Dựa theo xác suất mà nói, có thể nói tỷ lệ người tồn tại trên Hoa quốc (Dịch A Lam không dùng từ người sống sót, vì cậu không cho rằng những người biến mất đã chết) là ngàn dặm một người cũng không ngoa, thậm chí có thể thấp hơn thế.
Bên này, sản phụ cũng tỉnh lại, vượt qua thời kì lo lắng khẩn trương, cô bắt đầu nhìn thẳng vào sự thật, có chút lắp bắp hỏi “Chồng tôi đâu? Bắc sĩ đâu? Chuyện… chuyện gì đã xảy ra?”
Dịch A Lam hiện tại nghe đến vấn đề này liền thấy nhức đầu, chỉ phải nhường Chu Yến An giải thích cho đối phương. Tất nhiên Chu Yến An cũng không cách nào nói rõ đầu đuôi mọi chuyện, chỉ có thể dùng kỹ xảo ngôn ngữ tận lực làm nhẹ đi vấn đề tận thế, để sản phụ hiểu cũng nhận rõ được tình thế hiện tại, để cô không tới mức suy sup tinh thần trước sự thật vượt quá mức tưởng tượng này.
Dịch A Lam có thể khẳng định, ở nơi mà cậu không biết, chắc chắn đã có người vì thế mà điên rồi.
Sản phụ lắng nghe, biểu tình dần trở nên bi thương, cô chỉ nhớ mang máng lúc sắp sinh, chung quanh giống như có một đám bóng dáng trắng mơ hồ, tiếc là khi ấy cô đau đến chết đi sống lại, hoàn toàn không nhận ra được đám người ấy tam biến chỉ trong một cái chớp mắt, giữa chừng cô lại tỉnh dậy rồi lại hôn mê, cả quãng thời gian kéo dài giống như một cơn ác mộng không hồi kết…
Chu Yến An có chút đáng tiếc vì không thể thu được tư liệu trực tiếp hữu ích nào từ người chứng kiến.
Ngay khi Chu Yến An nói xong, sản phụ cả người ngây ra như phỗng, giống như đang dần dần “tiêu hóa” câu chuyện của Chu Yến An—— mọi người, kể cả chồng cô, cha mẹ cô, bác sĩ lẫn y tá… gần như toàn bộ nhân loại trên thế giới này đều bỗng dưng biến mất, không còn chút tung tích, càng không biết nơi truy tìm. Nhưng vật chất vẫn còn đó, thức ăn nước uống, không khí hoàn cảnh, thổ địa phì nhiêu, đất đai địa chất an ổn…. mọi thứ vẫn còn nguyên như cũ.
Sắc mặt vốn tái nhợt của cô lại càng thêm khó coi, chỉ đến khi cô nhìn thoáng qua đứa bé ngủ say trong lồng ấp, ánh mắt mới toát ra thần thái thuộc về người sống, nhưng ngay sau đó lại bị thống khổ nặng nề bao phủ, con của cô vừa sinh ra đã gặp phải tận thế của loài người.
“Chu Yến An, anh lại đây xem!” Dịch A Lam vốn đang nhìn chằm chằm vào máy vi tính, đột nhiên hô to.
Chu Yến An bước đến nhìn, chỉ thấy diễn đàn lúc này đang tán gẫu thảo luận vô cùng rộn ràng huyên náo, cơ hồ vài phút liền xuất hiện có hơn cả trăm tin tức, anh tùy ý nhìn vài cái, phát hiện bọn họ giống như chia làm hai phe.
Phe chủ nghĩa bi quan cho rằng thế giới tiêu rồi, nhân loại tiêu rồi, hết thảy đều tiêu rồi, trong từng câu nói đều tràn ngập cảm thán thê lương.
Phe chủ nghĩa lạc quan cùng với những người cảm tình đạm bạc lại cho rằng, nhờ thế mà sau này bọn họ chẳng cần làm gì cả, muốn ăn gì tiêu cái gì chỉ cần ra đường trực tiếp lấy là được, không sợ bị đói chết. So với hồng thủy, đông rét hay bức xạ hạt nhân, hoặc zombie trong các phim điện ảnh tận thế, thì thế giới tận thế của bọn họ thoải mái có khác gì thiên đường đâu. Còn về ngày cùng thời gian thay đổi một cách quái dị vô cớ? Bỏ đi, dù sao thì chẳng bao lâu nữa, điện sẽ ngưng lại, internet cũng sẽ biến mất, bọn họ trở về với cuộc sống du mục chốn đô thị, trở về với lịch ngày bằng giấy cùng đồng hồ treo tường, tới lúc đó thời gian tự động sẽ bình thường trở lại.
Dịch A Lam chỉ vào một cái trả lời bảo Chu Yến An xem.
Joker: Wao, chỗ này xôm dữ nha.
Chu Yến An “Người mới?”
“Đúng.” Dịch A Lam nói “Là hắn tự mò vào đây, tôi dò IP thì thấy hắn hình như là người nước ngoài…”
Dịch A Lam còn chưa nói xong, trên màn hình đột nhiên nhảy ra một khung chat, đến từ Joker : Hello.
Lại thêm một câu : Cho cái hint nè, IP của tôi là IP ảo đó, mau đến đây bắt tôi đi. Hint số 2, chỗ tôi ở quả thực cách quốc gia của cậu rất xa.
Dịch A Lam kiểm tra lại, diễn đàn này vốn dĩ không có tính năng chat riêng với nhau. Vậy mà đối phương lại có thể nhắn tin cho cậu, điều này chứng tỏ chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy, đối phương chẳng những phát hiện ra Dịch A Lam đang dò xét IP của mình, lại ngay lập tức đi sửa lại mã nguồn của diễn đàn, tự thêm vào chức năng nhắn tin riêng.
Dịch A Lam nói với Chu Yến An “Người này mới là Geek (*) thực sự!”
__________________
(*) NTP (Network Time Protocol – Giao thức đồng bộ thời gian mạng) là một giao thức để đồng bộ đồng hồ của các hệ thống máy tính thông qua mạng dữ liệu chuyển mạch gói với độ trễ biến đổi. Giao thức này được thiết kế để tránh ảnh hưởng của độ trễ biến đổi bằng cách sử dụng bộ đệm jitter
(*) Tiểu chúng : từ trái ngược với đại chúng (phổ biến rộng rãi), nghĩa là ít người biết đến
(*) Geek : tiếng lóng bắt nguồn từ geck có nghĩa là “lập dị” hoặc “khác thường”, “điên khùng”. Ngày nay nghĩa rộng của nó để chỉ những “quái tài” trong lĩnh vực IT. Xem thêm tại đây
không biết tận thế trong truyện này có zombie không ha
ThíchThích
Chương 3 với chương 4 là cùng một chương chủ nhà ey
ThíchThích